Phương Uyên và câu chuyện phúc khảo điểm thi IELTS 8.0
Vốn được tiếp xúc với tiếng Anh từ khi còn bé nhưng không chú trọng vào việc luyện kỹ năng, Phương Uyên đã gặp khó khăn ngay những ngày đầu bạn vào trường Vin & kể cả khi tiếp cận IELTS. Sau hành trình “dùi mài kinh sử” qua hai lớp AIM 6+ và AIM 7+ tại IPP, Phương Uyên đã xuất sắc đạt được 7.5 IELTS cho lần thi đầu tiên. Tuy nhiên, số điểm 7.0 Writing được cô Minh – chủ nhiệm IPP & cũng là người trực tiếp giảng dạy Writing cho Phương Uyên nhận xét là chưa thể hiện đúng năng lực của bạn. Vậy nên không dừng lại ở đó, với sự động viên của thầy cô IPP, Phương Uyên đã phúc khảo kỹ năng Writing và nhận được số điểm 7.5 theo đúng năng lực của mình, từ đó nâng số điểm overall lên 8.0.
Vậy nên lời nhắn của Phương Uyên dành cho các sỹ tử IELTS rằng, hãy cứ mạnh dạn phúc khảo nếu bạn nghĩ năng lực của mình tốt hơn như thế nhé!
Hãy cùng IPP đọc về hành trình học tiếng Anh của Phương Uyên nhé!
Xem thêm: TRẢI NGHIỆM IPP SYSTEM – Học IELTS 24/7 – Tiện lợi & Hiệu quả

[English learning journey]
Điểm ra hơn cả tháng rồi cơ mà xách điểm đi phúc khảo nên hôm nay Uyn mới lên viết tus kể lể đây =)))
Lói thiệt, mặc dù tiếng anh là một phần irreplaceable trong cuộc sống mình, nhưng mà mình ghét nó vãi, kiểu ghét từ nhỏ luôn rồi í =)))))).
Mình học Eng từ hồi lên 5, học ở VUS, thẳng đến năm lớp 8. Học từ nhỏ nên trình so với mấy bạn cùng lớp cấp 2 nhỉnh hơn tí tẹo, mà tại vậy nên đâm ra tự cao, kiểu không học gì nhiều tiếng Anh điểm cũng vẫn cao í nên bỏ bê phết. Cũng tại vậy mà bắt đầu skills mình thụt lùi dần. Vào VUS học thêm cũng ngồi nói chuyện rồi chơi bời không chứ cũng không học hành gì mấy, nên in hindsight thì mình đúng giận bản thân hồi đó phí tiền phí của mà không biết lo học cho tốt. Xong bước ngoặc đến vào lúc mình lên lớp 9 và transfered qua Vin.
Hồi đầu mới vào Vin, tưởng là trình Eng ngon lành lắm, nhưng vào đúng lớp chọn nên cả lớp ai cũng như kiểu native speaker ý, đúng tự ti luôn. Ba tháng đầu học IGCSE, đọc một trang sách là mình phải mở 3-4 cái từ điển Anh Việt ra để bên cạnh để tra từ rồi ghi lại (tới nỗi bạn mình còn hơi bất ngờ vì mình ngoo thế luôn mà…). Thầy giảng bài ở trên mình ở dưới cứ ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm, chả hiểu thầy đang nói gì. Mình quen American accent hơn, mà 3 trong 4 thầy dạy mình hồi đó là British, nên mọi người hiểu là học kì đầu ở Vin nước mắt mình chắc cũng chảy thành 7749 dòng sông. Với lại, tại mình tự ti mà, còn chả nghe hiểu thầy nữa nên trong hơn 1.5 năm đầu ở Vin, mình chả nói được câu nào với thầy nào hết luôn, có thầy David dạy mình đến năm thứ 3 mình mới đủ thoải mái để nói chuyện với thầy.
Cơ mà ngôn ngữ mà, mưa dầm thấm lâu, được exposed với bạn bè giỏi (ù uôi thần đồng ai eo 8.0 8.5 không ạ) với english-speaking environment 2 năm rồi nên mình cũng quen và thoải mái hơn, không sợ bản thân bị judged khi nói chuyện bằng cái thứ ‘broken’ english nữa nên cứ speak out loud thôi. May quá gặp được thầy Matt với thầy Chris, kiểu cả hai thầy đều rất giỏi chuyên môn mà cũng kiên nhẫn vãi, mình nói lắp bắp tại không diễn đạt được ý xong hai thầy chờ mình nói cho xong chứ không cắt ngang. Hicc siêu appreciate. Cũng tại thích hai thầy nên cứ moi chiện ra ngồi giỡn với hai ổng, nhất là Matt, riết cũng tự tin hơn tíiii, dù sao mình cũng nghe hiểu với nói được mà =)))
Đến với những ngày học IELTS, ối giồi ôi chắc mình cũng phải khóc ngang ngửa số lần nữ chính khóc trong phim một lít nước mắt đó. Mình khóc vì nó khó quá mọi người ạ, học IELTS cứ như đang thách thức giới hạn của bản thân và nó expose những cái điểm yếu mà mình giấu sâu trong tiềm thức vậy, đặc biệt cái fear of Eng (haha so absurd right?) and fear of failure. Càng học càng thấy mình ngu, càng thấy để đạt được target 7.5 của mình nó xa vời vãi. Mỗi lần mình khóc HN đều biết, lâu lâu còn chửi mình mấy trận nữa tại “có gì đâu mà khóc, cố gắng là được rồi, tại sao phải là 7.5 trong khi uni cần 6.5 là đủ.” True, mình cũng ponder những cái này hàng ngày, mình cũng chỉ muốn qua thôi là được rồi, mà kiểu, cái self-esteem của mình không cho phép í, đã làm thì phải làm cho tốt làm hết sức, chứ nửa vời rồi thì cái tổn thương lại là lòng tự tôn của mình và nhận lại sự tự ti x 100 lần. Nên lúc nào khóc thì mình cứ vuốt ngực bảo không sao, 6.5 được rồi, nhưng mà đi thi thì cram sấp mặt để ráng đạt target. Cuối cùng may mắn quá đc 8.0 overall. (Small note: bữa đi thi nhờ cô Minh với cô Nghi cho xin vía xịn xò lắm. Thi S bị run cầm cập í, không nói được như lúc ngồi tám với cô Nghi nên tới giờ vẫn tiếc hùi hụiiii. Cô Nghi cũng lo mình buồn nên ngồi an ủi cả chiều để mood mình lên ák, siu dễ thương. Thi W thì trúng tủ được 7.0, kiểu mình thấy kì lắm bài đó cô Minh sửa cho mình kĩ rồi nên không thể nào 7.0 được, liều ăn nhiều phúc khảo lên 7.5 luôn =)).
To this date, mình vẫn còn tự ti về Engrisk của mình lắm, nhưng mà như câu trong bio của mình đó, mình vẫn còn ngu lắm, nhưng mà đỡ ngu hơn hôm qua rồi. Những việc mình nghĩ mình sẽ không bao giờ làm được (English-related), như là viết full research 7000+ chữ bằng tiếng Anh, hay là IELTS 8.0, đều đã đạt được rồi. Có được những thành tựu này không có nghĩa là mình giỏi tiếng Anh hơn bất cứ một ai, vì có những người giỏi hơn mình thật và nó không đơn thuần được thể hiện qua những con số, mà nó chứng minh là chỉ cần mình put effort vào, mặc dù phải suffer rất nhiều, cuối cùng thì mình cũng sẽ về đến đích thôi.
So, that’s a wrap for bài kể lể này. Trước thềm năm 18 có một thêm điều khiến bản thân mình tự hào và nhận thức rõ hơn về true ability của mình là một true gift nhỉ =))